Tâm Sự Của Thực Tập Sinh Điều Dưỡng Nhật Bản
Tâm sự mỏng, mình là một thực tập sinh điều dưỡng Nhật Bản, không biết có ai đang làm tại viện kiểu dịch vụ サビス như mình không .
Cũng có cụ đi đi về về trong ngày, nhưng cũng có cụ ở lại hẳn viện luôn. Và 1 ngày,1 cụ ông của tôi sau 1 năm ở thông trong viện thì cụ đã chuyển nhà và không quay lại nữa. Tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày tôi phải xa cụ ấy…
Cụ là người tỉnh táo rất dễ mến. Từ ngày tôi mới bước chân sang Nhật, bập bẹ tiếng Nhật thì cụ đã hiểu được cách tôi nói chuyện. Ngày nào đến công ty cũng có cụ, chơi đùa cả ngày cùng, tâm sự vui buồn từ cuộc sống đến công việc.
Rồi ngày ấy cũng đến…
Ngày sinh nhật, cụ còn gọi điện cho người nhà mua tặng tôi một chiếc khăn tay mà đúng là màu tôi luôn yêu thích. Từ lúc nào đã coi cụ như người thân của mình…
Trước ngày cụ về, tôi cũng mua tặng cụ một chiếc áo. Cụ đã rất vui mừng và hạnh phúc. Và hôm đó tôi làm ca muộn. Suýt chút nữa thôi tôi đã không kịp chào cụ lần cuối. Ấy vậy mà giây phút cả công ty đứng cửa chào cụ cũng là lúc tôi đến.
Trời mưa cả gia đình và cụ dừng xe lại nói cảm ơn và tạm biệt tôi. Tôi lúc đó nói câu ‘Ông giữ gìn sức khỏe nhé’ mà nước mắt không kìm được nên đã trào ra.
Vào đến công ty thì cũng có vài nhân viên như tôi. Vì không nỡ xa cụ nên cũng tiếc nuối mà khóc. Cái ngành này là phục vụ cho hàng trăm cụ nhưng chưa chắc đã gặp được 1 cụ coi như người thân thiết của mình và hiểu mình tới vậy đâu.
Có ai trong nghề đã từng như mình chưa ạ? Thật sự buồn và như bị một cái gì đó hụt hẫng vô cùng. Cảm ơn vì đã được gặp!